Sự cô đơn của người trưởng thành

Sự cô đơn của người trưởng thành – Tự mình hiểu, tự mình tiêu hoá

Cậu này, gần đây sao mà tôi mệt mỏi quá. Công việc, áp lực và sự cô đơn cứ bủa vây tôi tại nơi đất khách quê người này. Đây cũng là lần đầu tiên tôi hiểu được khái niệm “Sự cô đơn của người trưởng thành”. Cậu biết không có ngày tôi đã phải trả lời tới cả nghìn tin nhắn vậy mà không có tin nhắn nào quan tâm tôi cả. Và cũng có ngày tôi có rất rất nhiều điều thú vị mà lại không có ai để chia sẻ.

Sự cô đơn của người trưởng thành là trong lòng chất chứa nhưng không biết kể cùng ai

Ngày tôi nhận được giải thưởng nhân viên xuất xắc, tôi vui vẻ ôm giải thưởng về phòng, vừa đi vừa nhảy chân sáo vui vẻ. Trên đường về trong đầu nghĩ phải kể ngay cho bố mẹ tin vui này, phải đi ăn uống 1 bữa thật ngon để thưởng cho bản thân, phải đi xem bộ phim mình thích và phải mua thêm vài bộ quần áo đẹp. 

Nhưng mọi thứ đều vỡ vụn khi mà tôi về đến phòng và mở cửa ra. Tôi đứng một mình giữa căn phòng trống lạnh lẽo, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào với một chút ấm áp. Thì ra đã rất lâu không có người chờ đợi tôi chia sẻ niềm vui nỗi buồn nữa rồi.

Tuy rằng thỉnh thoảng, tôi vẫn sẽ gọi điện cho bố mẹ để chia sẻ tâm tình, những với khoảng cách hàng ngàn cây số thật sự là có nhiều bất tiện. Nếu không phải lúc họ đã là lúc ngủ rồi thì cũng là lúc tôi chưa tỉnh dậy. 

Tôi bỗng nhiên có một chút thương cảm cho chính mình, rời nhà đi công tác 5 năm tôi dường như cảm thấy mình thật cô đơn.

Có hôm tôi chụp được ánh sáng buổi tối rất đẹp, tôi rất hào hứng muốn chia sẻ nhưng rồi tôi bỗng đứng hình vì không biết chia sẻ cảnh đẹp này cho ai?

Có một hôm công việc rất bận rộn, ở công ty có rất nhiều việc, mệt mỏi đến mức muốn lập tức bùng nổ. Nhưng khi về đến nhà thì bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ đều bị ép chặt trong lòng. 

Nhưng tôi lại tìm không được 1 người để có thể nói hết những lời đó ra.

Một ngày trả lời cả nghìn tin nhắn nhưng không có 1 tin nào lo lắng cho tôi

Một lần nọ tôi ra ngoài đi chơi, uống từ trưa đến chiều, nôn đến mức đau dạ dày. Về đến phòng liền mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Khi tỉnh dậy đã là 11h hôm sau, điện thoại không ngừng rung, đều là tin nhắn công việc và không có một tin nào lo lắng cho tôi cả.

Một buổi tối tôi cầm điện thoại trả lời cả nghìn tin nhắn nhưng không có một tin nhắn nào hỏi tôi ăn tối chưa? Có 1 lần tôi đã tự mình lướt danh sách bạn bè những lướt đi lướt lại 3 lần mà tôi vẫn không tim được người thích hợp để có thể cùng tôi đi xem bộ phim mới nhất.

Lúc đó, tôi chợt nhớ đến một câu :”Sự cô độc của ng đó không phải vì 1 mình mà cô độc mà cô độc vì không có người nào bên cạnh”

Sự cô độc của một người là khi không có ai bên cạnh

Nhớ lại trước đây tôi cùng mẹ đến bệnh viện, khi phải xếp hàng đợt đến số thì ai cũng có ng đi cùng để thay nhau xếp hàng. Chỉ có cô gái xếp hàng trước tôi có bộ dáng như rất thoải mái một mình tự xếp hàng và nghịch điện thoại. Cô ấy không dám đi nhà vệ sinh cũng không dám đi mua nước uống chỉ tập chung vào chiếc điện thoại. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn xem còn bao nhiêu ng nữa là đến lượt. Khoảng 3 tiếng sau đó tôi nhịn không được mà nhẹ nhàng đẩy cô ấy, cô ấy có chút hơi bất ngờ ngẩng lên nhìn tôi, tôi bảo:”Nếu bạn có việc có thể tạm thời rời chỗ, tôi sẽ trông chỗ cho bạn” và tôi thấy mắt cô ấy hiện lên một tia ấm và không ngừng cảm ơn tôi sau đó phi vào nhà vệ sinh. Từ bóng lưng của cô ấy tôi bỗng nhìn ra được cô ấy có chút khác biệt so với lúc xếp hàng, đó là hạnh phúc.

Dù chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng có tôi ở đó, cô ấy trong một khoảnh khắc đã có được sự an tâm.

Con người chúng ta có lúc cần tịnh tâm nhưng không thích cô đơn và tịch mịch

Con người chúng ta đúng là thỉnh thoảng cần phải có sự tịnh tâm và suy nghĩ, nhưng sẽ không có mấy ai thích cảm giác không một ai bên cạnh, cô đơn và tịch mịch. 

Trên mạng có một quan điểm là “không có cách nào đồng cảm tinh thần và không có cách nào tiêu hoá lãng mạn chính xác là cô độc”

Khi một mình bạn đi thâm sơn cùng cốc cả một đời là cô độc. Khi mà tất cả người xung quanh đều cười nói hihi haha còn cậu không tìm được người để chia sẻ tâm sự cũng là cô độc.

Giống như cô gái đi khám bệnh một mình mà tôi kể, cô ấy cũng cần người ở bên cạnh đi cùng nhưng tất nhiên ng đi cùng cô ấy không phải là 1 người xa lạ mà là người mà cô ấy có thể hoàn toàn tin tưởng.

Chúng ta cả một đời này đều mong chờ không chỉ đơn giản là tìm một người đi cùng mà là tìm một người đồng cam cộng khổ, cùng chia sẻ ngọt bùi trong cuộc sống.

Khi nhìn lên bầu trời xanh câu nói: “Anh nhìn kìa có đám mây giống như con voi”. Người kia sẽ đáp lại cậu: “đúng rồi, trông đẹp thật. Em nhìn xem bên cạnh con voi còn có con sư tử nữa kìa”.

Cậu đi làm mệt mỏi cả một ngày, người ấy ôm cậu vào lòng mặc cho cậu có thể xả hết những việc không vui. Cho dù có những việc bạn không phải hoàn toàn đúng nhưng người ấy cũng sẽ bênh bạn và an ủi bạn. Người ấy sẽ không giận dỗi, không tự nhiên khinh nhẹ cậu. Người đó luôn trân trọng những nỗ lực của cậu trong công việc và trong cuộc sống. Người đó sẽ dùng vị ngọt ngào của đồ ăn làm ta bớt đi vị đắng trong lòng cậu.

Gặp đúng người cậu có thể cùng người đó cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi du lịch và cùng nhau khám phá nhiều điều trong cuộc sống. 

Gửi cậu lá thư này trong lòng tôi có lẽ cũng nhẹ nhõm nhiều. Hy vọng trong tương lai, chúng ta có thể xoá bỏ đi sự cô độc bất đắc dĩ này, có người cùng bạn chia sẻ buồn vui, có người quan tâm đến tâm tình, có người cùng dắt chó đi dạo và có người cùng tản bộ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *