Cô gái này, hôm trước tôi nhận được thư của cậu, cậu nói: “Làm người lớn mệt mỏi quá” làm tôi thấy lo lắng cho cậu. Vì vậy tôi đã lập tức viết thư gửi lại cậu để nói với cậu: “Quả thật làm người lớn mệt mỏi thật nhưng chỉ là do chúng ta chưa biết bản thân muốn trở thành một người lớn như thế nào mà thôi”
Trưởng thành rồi mệt lắm phải không?
Thời gian trước xem Olympic, phát hiện thiếu nữ thiên tài thật sự nhiều. Từ thiếu nữ 14 tuổi có thể phát vỡ được kỷ lục đoạt giải quán quân đến thiếu nữ 2000 có thể đạt được 2 huy chương vàng. Họ đều quá tuyệt vời rồi.
Cô bạn thân của tôi liền nói đùa: “Nhìn người ta kìa, sinh năm 2000 mà đã lấy được 2 huy chương vàng Olympic rồi. Cảm giác chúng ta thật vô dụng; ngày ngày cứ vô vị mà trôi qua, cuộc sống không có gì đặc sắc cả. Chúng ta có liều mạng cũng không lấy được quán quân thế giới”.
Nghe xong tôi thấy trưởng thành rồi thật mệt quá và cảm thấy bản thân đến hôm nay vẫn chưa nghĩ xong phải thành một người lớn như thế nào?
Tháng 11 vừa rồi là sinh nhật 26 tuổi của tôi. Khi được tổ chức sinh nhật tôi đã đứng trước bánh sinh nhật và được mọi người bảo ước một điều. Lúc đó đột nhiên tôi thấy mắc kẹt trong lòng.
Tôi không biết trong thời khắc quan trọng ấy nên ước nguyện điều gì để đạt được cuộc sống như tôi mong muốn. Cậu thấy không trở thành người lớn rồi nhưng mà đến cả một điều ước tôi cũng phải băn khoăn suy nghĩ.
Đúng là trưởng thành thật mệt mỏi quá đi.
Nếu ngày xưa nghe theo bố mẹ thì làm người lớn có bớt mệt mỏi không?
Tôi đột nhiên nhớ thời niên thiếu của mình, trong bài tập làm văn về “em của 20 năm sau sẽ như thế nào” tôi đã viết từng câu từng chữ về tôi của 20 năm sau.
Tôi viết 20 năm sau tôi sẽ ra được một cuốn sách, rồi cuốn sách đó sẽ được lấy cảm hứng quay một bộ điện ảnh. Thời trẻ đó tâm cao khí ngạo, luôn nghĩ mọi việc đều có thể làm, không có gì là không thể kỳ vọng; cũng không có gì là không thể có được.
Thế nhưng thực tế, chúng ta một đời này sống tại thời kỳ vô lo, vô nghĩ. Những mong ước và kỳ vọng đối với tương lai lại luôn cảm thấy ngày tháng còn dài, trôi qua rất chậm, trong cuộc sống không có gì thất bại cả.
Và giờ đây ngày ngày bận rộn đi đến hiện tại, thời điểm 20 năm sau mình mơ ước đã tới nhưng kỳ vọng của bản thân hình như vẫn chưa đạt được. Thì ra cuộc sống thực tế so với tưởng tượng của chúng ta tàn khốc hơn rất nhiều.
Có lúc bị áp lực đèn tới mức ngạt thở, vẫn không nhịn được mà tưởng tượng: “Nếu nghe theo lời bố mẹ, lựa chọn một con đường được an bài sẵn thì có thể giờ bản thân làm người lớn có bớt mệt mỏi hơn không Và nếu như tôi không chọn lựa lên thủ đô, không nhất quyết theo đuổi nghề nghiệp hiện tại, cuộc sống có thể khác hơn không?”
Dù là học bá thì cũng thấy: “Làm người lớn mệt mỏi quá”
Hai hôm trước tôi cùng bạn cấp hai nói chuyện, cậu ấy vốn luôn xuất trúng, những năm học cấp hai lần nào thi cử cũng đều xếp thứ nhất. Trong mắt mọi người, trường đại học mà người người không dám nghĩ tới thì cậu ấy có thể dễ dàng thi đỗ; đạt được ước mơ của đời mình.
Tôi tò mò hỏi cậu ấy: “Người như cậu có lúc nào thấy mơ hồ, không nhìn thấy đường đi phía trước của mình không?” Cô ấy cười nhẹ và nói với tôi: “Có chứ, tôi cũng sẽ nghĩ rốt cuộc có nên rời khỏi vòng quay cuộc sống để ra bên ngoài nhìn ngắm một chút không? Cũng sẽ bị gia đình giục kết hôn đến mức hoài nghi nhân sinh. Cũng sẽ nghĩ liệu tôi có thể trở thành người lớn như hồi nhỏ mình từng mơ ước trở thành không?”
Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy là cả thanh xuân của tôi, luôn được các bố các mẹ lấy ra để là gương so sánh. Là cái bóng mà tôi không thể thoát khỏi; cũng là đẳng cấp mà tôi không thể với tới được. Và một người như cậu ấy, sao có thể có phiền não được chứ?
Nhưng hiện tại cái người mà trong lòng tôi luôn hoàn mỹ không khuyết điểm đó, cũng có vết rạn nứt, có nhạy cảm và phát hiện người ấy cũng có thể cảm nhận được đau đớn. Sau những hào quang sáng chói đó cũng có rất nhiều những phiền não.
Thì ra mỗi người đều sẽ có những lúc mơ hồ, cậu có, cô ấy có và tôi cũng có.
Kết quả của cuộc đời bằng tổng của hối tiếc và viên mãn tạo thành
Chúng ta đều bị ngày mai không biết trước được đánh cho thân tàn ma dại, cũng sẽ hoài nghi rằng cuộc sống hiện tại rốt cuộc có ý nghĩa gì? Sợ nhất là phiền não xong nhưng cố gắng và nỗ lực đó vẫn không có kết quả. Bởi thực tế cho dù cuộc sống của ai cũng không thể một đường thuận lợi. Vì vậy cho dù cậu không thành một người lớn cực kỳ xuất sắc thì cũng đã cố gắng hết sức để có được kết quả của hiện tại.
Kết quả của trò chơi cuộc đời này bằng tổng của hối tiếc và viễn mãn tạo thành. Những yếu tố này đều góp phần giúp chúng ta có thể trở thành người mà chúng ta ngày càng vừa ý hơn.
Có một đoạn văn từng nói: “Lúc còn trẻ, vào lúc buổi trưa đầy nắng ấy tôi không muộn phiền, cũng không có sợ hãi. Bởi vì tôi biết trong cuộc đời này, có một kiểu đợi chờ gọi là mãi mãi. Vì vậy thất bại có thể đến cũng có qua đi, cũng có thể lưu lại hoặc có thế cất giữ, không có gì khiến tôi có thể nản lòng bởi vì tôi có một cuộc đời dài phía trước”.
Thời gian mãi mãi là đáp án tốt nhất, cho dù cậu đã từng cố gắng những gì? Hiện tại bản thân ra sao? Thì cũng hãy cho bản thân thêm 1 chút thời gian. Chúng ta cũng đợi xem ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì? Xem xem 20 năm sau nữa chúng ta có thể ra sao? Hy vọng cậu cũng có thể kiên cường, cũng dịu dàng, cũng có sự độc lập cá nhân, có đẹp đẽ cũng có cười nhạo và có được sự bình thản, thong dong.
Thời khắc mà chúng ta vừa dịu dàng lại vừa vững vàng thì ai dám nói chúng là những người lớn không hợp tiêu chuẩn chứ. Và ai sẽ là người nói cô ấy từng là chính mình tốt nhất.
Cố lên nhé cô gái của tôi! Mong cậu luôn vui vẻ.
Thân
Người bạn đang học làm người lớn của cậu