Cậu thân mến!
Mấy hôm trước, rảnh quá không có việc gì làm, tôi liền ngồi lướt facebook. Đột nhiên nhớ ra cậu từng nói nên chỉnh lý lại danh sách bạn bè. Những năm này vì quan hệ công việc mà tôi đã thêm biết bao nhiêu bạn bè. Bên cạnh đó, cũng vì rất nhiều mặt của cuộc sống mà đã thêm liên hệ với rất nhiều người. Những rồi sự biến hoá của thời gian, sự thay đổi về công việc khiến bản thân đã không còn liên lạc với rất nhiều người.
Một bên vừa lướt xem thông tin bạn bè, một bên vừa huỷ kết bạn những bạn bè đã không còn liên hệ. Trong lúc đó bỗng nhận ra có vài người tôi còn chưa huỷ kế bạn với họ, họ đã huỷ kết bạn với tôi rồi. Nhưng những việc như vậy cũng chả có gì kì lạ bởi sự xã giao của con người chính là như vậy. Kết bạn facebook chưa chắc là là bạn bè, cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện với nhau cũng chưa chắc đã có thể trở thành bạn bè. Một người bạn xã giao như vậy một khi huỷ liên lạc thì ngay lập tức họ cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của bạn.
Cứ xử lý dần, xử lý dần tôi bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc, ngây ra một lúc, click vào xem trang cá nhân của ng ấy, có thể thấy từ năm 2018 anh ấy ở quê chia sẻ cuộc sống của anh ấy. Tôi cũng từng tưởng tượng ra hàng trăm cảnh chia tay như tê tâm liệt phê, mặt ủ may chau,… nhưng thật không ngờ cùng với người yêu chia ta lại rất tẻ nhạt, là kiểu không tình không nguyện, không hề hối tiếc.
Từ mấy năm trước, chúng tôi từ quê lên thành phố cùng nhau tìm công việc, thuê nhà trọ, anh ấy giúp tôi sửa ống nước, tôi giúp anh ấy nấu cơm. Khi ấy cả hai người đều có ý nghĩ phải nỗ lực để có thể trụ lại thành phố. Sau đó công việc của anh ấy phát sinh vấn đề, liền đổi công việc, tuy nhiên anh ấy đã đổi mấy công việc khác nhau đều không thấy hài lòng. Nếu không phải vì lương thấp thì cũng là do sếp quá hà khắc. Anh ấy than vãn rất nhiều với tôi nhưng lúc đó tôi nghe cũng chỉ ậm ừ cho qua và cũng không quá để tâm. Bởi lúc đó công việc của tôi rất tốt, sếp cũng rất tốt và tán thưởng tôi. Cứ thế tôi cứ chìm trong thành tựu nhỏ bé của mình mà không thể đồng cảm với những gì anh ấy phải chịu đựng.
Khi anh ấy rời đi.anh ấy chỉ nhắn cho tôi một tin nhắn “Phòng đã hết hạn cho thuê, anh đi đây”. Lúc ấy tôi mới biết những gì anh ấy nói không phải đơn giản chỉ là than vãn, âm ức chỉ là đã không chống chịu được nữa. Lúc đấy cũng mới biết rằng việc anh ấy từng hỏi tôi có muốn về quê không, cũng không phải chỉ hỏi đùa. Ngày anh ấy đi, vòi nước trong nhà tắm đột nhiên không chảy nước, đến khi vật vã mãi nó mới chảy nước thì tôi lại không khoá vào được. Trong lúc đợi thợ đến, tôi dùng thau, chậu hứng nước nhưng hứng mãi cũng đầy hết và nước tràn ra ngoài. Lúc đó giường như tôi cảm giác vừa bất lực vừa buồn bực. Tôi cũng không biết cảm xúc khi đó là do sự cố phát sinh hay là do người luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi những lúc như thế không trở lại nữa. Ngày hôm đó, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Sau ngày hôm đó, tôi cũng không nhận được bất cứ tin nhắn nào của anh ấy. Tôi rõ ràng biết anh ấy ở đây không vui vẻ nhưng lại vì sự ích kỹ của mình mà hi vọng anh ấy ở lại. Nhưng nếu tôi phải bỏ hết mọi thứ mình đang có để cùng anh ấy về quê thì bản thân tôi cũng không cam tâm. Chính vì vậy mà hai chúng tôi ai cũng không nói thêm, anh ấy cần củi gạo dầu muối của anh ấy, tôi cần ước mơ nơi xa của mình.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của tôi đã trở lại yên bình, tôi vẫn đi làm rồi lại về phòng mỗi ngày, rồi sau đó nghe nói anh ấy đã về nhà và được an bài cho một công việc khá tốt. Tôi không biết anh ấy có quên tôi không, nhưng tôi chưa bao giờ quên anh ấy.
Lúc tôi cùng bạn bè uông say, lúc tôi phải tăng ca thức đến 1-2 giờ đêm, lúc tôi ốm đau nằm trên giường đợi ship giao đồ ăn đến tôi đều vào trang cá nhân của anh ấy, nhớ đến anh ấy. Có rất nhiều lần tôi nghĩ huỷ luôn kết bạn với anh ấy đi, xoá tất cả tin nhắn giữa hai người, như thế tôi mới có thể không nhìn thấy tin của anh ấy nữa và tôi cũng sẽ dần buông xuống được mà quên đi anh ấy. Nhưng cho dù là đã quyết tâm 100 lần nhưng rồi vẫn có đến 101 cái lý do để bản thân không làm điều đó. Chúng tôi từ đó cũng không có bất cứ liên hệ nào nhưng cũng không huỷ kết bạn với nhau, bởi chỉ cần hai người vẫn còn là bạn bè facebook thì anh ấy vẫn sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Rồi tôi cũng không nhớ qua bao lâu, tôi đã không còn vào trang cá nhân của anh ấy mỗi khi buồn nữa. Từ đó dần dần tôi đã quên luôn cả việc tôi và anh ấy vẫn còn là bạn bè trên facebook, giống như tôi qua anh ấy như chưa từng quen biết vậy và cũng giống như chưa từng chia tay nhau vậy. Khi lại 1 lần nữa mở trang cá nhân của anh ấy tôi mới thấy tâm thái của mình thay đổi thật nhiều, tôi không còn thấy dau lòng, không có thấy lo lắng và cũng không còn thấy buồn nữa. Đã từng đứng bần thần trước cửa phòng, cũng đã ở trên gối rơi biết bao nhiêu nước mắt thì chúng ta cũng có thể đối với quá khứ khắc cốt ghi tâm kia nói lời tạm biệt.
Khi chúng ta yêu một người cho dù người đó đã rời đi thì chúng ta cũng không muốn thừa nhận, cũng không muốn vứt bỏ tất cả những thứ thuộc về người ấy và cũng không huỷ kết bạn với người ấy. Ai mà không biết rằng bỏ đi sẽ không đau khổ, sớm nói lời tạm biệt sẽ càng sớm để bắt đầu lại từ đầu. Vậy chúng giữ lại quan hệ bạn bè facebook cũng giống như là sự nhớ mong cuối cùng giành cho người ấy, không bằng nói rằng đó chính là cách giữ lại 1 cọng cỏ cứu mạng trong những ngày tháng chưa thể quên đi kia. Để đến khi tôi hoàn toàn bỏ được đi vị trí của người đó ở trong lòng mình thì cũng sẽ nhẹ nhàng thở ra và xua tan đi mọi kí ức đẹp đẽ trước đó.Qua một khoảng thời gian, cuối cùng tôi cũng có thế tiếp nhận tất cả những gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi. Đoạn tình cảm không có tình tiết cẩu huyết, không có trà xanh phá hoại tình cảm mà chỉ đơn giản là một người yêu trong sáng và chúng tôi cũng chỉ là không còn liên hệ, nhưng cũng là cả hai không còn liên quan gì đến nhau nữa. Những ngày tháng sau này, người ấy cũng không cần đi nữa, người ấy không đi thì tôi cũng có thể coi như chưa từng quen biết.